XEM PHIM SEX Online,TAI PHIM SEX,HAY nhất,NHANH nhất,Sex LOẠN LUÂN,Vụng Trộm,JAV HD CẬP NHẬT hằng ngày. Xem Phim Sex NHANH Nhat HAY Nhat Nhieu The Loai...Là Wap xem phim sex tren ANDROID, IOS Iphone, JAVA... Xem Phim Sex Truc Tuyen Tren Dien Thoai. Tai phim sex 3GP Xem phim sex tren ĐT. Tải Phim Sex Online Cho ĐT hoàn toàn miễn phí. Xem Phim Sex Truc Tuyen Luôn được cập nhật hằng ngày!
![]() | ![]() ![]() ![]() |
phần 32:
Tôi vừa ngồi rít thuốc vừa cố gắng nghĩ cách.Quả thật,yêu cầu của Hạnh chính đáng vô cùng,không thể nào từ chối được.Nhưng dẫn em về nhà ra mắt ba mẹ tôi thì nằm ngoài tầm với.Ba mẹ tôi sẽ lột da tôi ra mất,đó chỉ là bước một.Uyển Văn và cô giáo biết,tôi sẽ bị họ lóc mỡ,đó là bước hai.Tới lượt Hạnh,em sẽ nhai sống lục phủ ngũ tạng của tôi,bước ba là thế.Chắc lúc ấy tôi chỉ còn lại bộ xương khô,à quên,hai ông anh tôi cũng cưng Uyển Văn lắm,chắc tủy cũng chẵng còn.Ông anh ba đã có dấu hiệu chạy làng rồi vậy là không nhờ vả gì được ổng.Chắc chắn là phải dẫn Hạnh về nhà thôi,em mà mò tới tận trường nơi tôi đang học thì bỏ bu! Nghĩ thôi mà xương sống của tôi đã lạnh ngắc.Nhưng quan trọng,dẫn em về nhà lúc nào? Ai sẽ “đại diện” gặp mặt em đây? Khó nghĩ quá! Đầu óc tôi rối tung,Điếu thuốc đã tàn từ lâu nhưng khói thuốc đặc quánh vẫn còn đang lơ lửng trong phòng và tỏa ra những hình thù quái dị ! Chán thật.Tôi nhủ thầm,dụi tàn thuốc và thay đồ,qua gặp Hạnh thôi.Tôi lái xe đi một cách vô cùng chậm chạp,quãng đường từ nhà tôi đến chỗ Hạnh sao mà ngắn thế nhỉ?
Hạnh tiếp tôi bằng một đôi mắt mang hình viên đạn và khuôn mặt y chang cán bộ đang hỏi cung tội phạm.Không biết sau này em làm cô giáo thì thế nào,chứ lúc đó em trông oai phong lẫm liệt vô cùng.Chợt nhìn vào mắt em,tôi cảm thấy lúc này nó không còn là đôi mắt tròn xoe của một chú nai vàng ngơ ngác như thuở nào gặp mặt nữa.Mắt em bây giờ tròn và sáng quắt y chang mắt cọp,hic hic.Đôi mắt cọp ấy đang nhìn tôi từ đầu cho đến chân,từ trái sang phải với vẻ mặt như thể muốn lao vào mà nhai xương tôi vậy.Tôi có cảm tưởng như em là một vị tướng quân và trước mặt vị tướng ấy là tên hàng binh mới vừa bị tóm đang chờ được “đấu tranh khai thác”.Vị tướng ấy bắt đầu hỏi cung
_Anh tới làm gì?
_Rủ em đi uống nước!-Tôi khép nép y chang con gái mới về nhà chồng vậy!
_Không đi đâu hết!
_Ừ! thôi anh về
_Tính bỏ chạy hả?-Em chợt hét to
_Vậy thì đi với anh!-tôi run rẩy trả lời
Thoát khỏi phòng trọ,cũng may là bạn em hôm nay đi vắng cả chứ nếu không thì nỗi nhục này biết tỏ cùng ai.Vào quán,mắt em vẫn long lên sòng sọc và nhìn tôi một cách đầy nguy hiểm.Chắc em đang suy nghĩ xem nên chôn sống hay là treo tôi lên mới vừa cái tội trì hoãn nghĩ vụ thiêng liêng với em đây? Ly nước trên bàn đã tan đá gần hết nhưng em cũng không thèm đoái hoài đến,chỉ ngồi khoanh tay trước ngực và nhìn tôi bằng một con mắt (tức mỗi bên nửa con).
_Anh tính sao?
_Tính gì cơ?-tôi lễ phép hỏi lại một cách đầy ngây thơ nhưng lại có ẩn ý đánh trống lảng quá rõ rệt
_Anh giỡn mặt với em hả?
_Anh nào dám!
_Chừng nào?-Em hỏi mà không thèm nhìn lấy cái mặt tôi
_Từ từ!
_Em không muốn nghe anh trả lời như vậy!
_Một thời gian nữa!-Tôi cúi gầm mặt xuống,nhắm mắt chờ bão
Hạnh đứng phắt dậy và đi ra khỏi quán.Tôi lật đật chạy theo,níu tay em lại như con nít níu quần mẹ ấy! Trông thảm hại vô cùng.Có vẻ như em hơi động lòng thì phải,gương mặt em đã bớt hình sự ,miệng em khẽ cười một cái rồi nhẹ nhàng quay về ghế thẩm phán.Tôi cũng được thể mà chạy tọt lại vành móng ngựa đang chờ mình nãy giờ.
_Thôi thì em không ép! Chừng nào anh thấy thích hợp thì dẫn em về ra mắt
_Ừ! Anh hứa là sẽ sớm thôi em!
Tôi hứa với gương mặt quả quyết vô cùng,nhưng nếu tinh ý có thể biết ngay là tôi nói dối,mắt tôi lúc ấy láo liên như thằng ăn cắp gà.Hạnh không để ý,em đang bận vuốt lại mái tóc và giải quyết nốt ly nước đã tan đá gần hết từ thuở nào! May thật,tôi lau vội giọt mồ hôi trên trán và thầm nhủ.Nhưng tôi chỉ vui được đâu đó hơn nửa phút.Sau khi đã giải quyết hết ly nước,em bắt đầu giải quyết tôi luôn,hình như em thấy việc nhai đầu tôi dễ hơn nhai đá hay sao ấy
_Chút nữa anh chở em về được không?
_Chứ không lẽ anh bắt em đi bộ về!-Tôi trả lời nhưng trong lòng vẫn khấp khoải hồ nghi,làm quái gì em tha tôi dễ dàng thế
_Về nhà anh! Được không?-Em cố tình nhấn mạnh chữ “được không” như thẩm phán gõ cộp cái “đồ đập đá” ấy
_Ừ! Chút anh chở!-tôi xụi lơ đáp
Tôi tính tiền và lết ra khỏi quán một cách vô cùng khổ sở,theo kinh nghiệm thì được đằng chân em sẽ leo lên đằng đầu đây.Và lần sau,nếu em có hứng,em sẽ đến nhà gặp song thân của tôi bất cứ lúc nào mà chẳng cần phải thông qua tôi! Nguy hiểm quá,nhưng lỡ rồi,phóng lao đành theo lao thôi! Tôi chở em về mà thở dài thường thượt,may