XEM PHIM SEX Online,TAI PHIM SEX,HAY nhất,NHANH nhất,Sex LOẠN LUÂN,Vụng Trộm,JAV HD CẬP NHẬT hằng ngày. Xem Phim Sex NHANH Nhat HAY Nhat Nhieu The Loai...Là Wap xem phim sex tren ANDROID, IOS Iphone, JAVA... Xem Phim Sex Truc Tuyen Tren Dien Thoai. Tai phim sex 3GP Xem phim sex tren ĐT. Tải Phim Sex Online Cho ĐT hoàn toàn miễn phí. Xem Phim Sex Truc Tuyen Luôn được cập nhật hằng ngày!
Google (Admin) [Off] WapMaster |
Kể cũng đúng, dạo này mình ít nói chuyện, nhưng những lần nói chuyện thì thường hay kết thúc bằng những câu nói cáu gắt. Em cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế. Em tưởng khi xa nhau thì người ta càng trân trọng tình cảm của nhau hơn.
Tháng 12 rồi, em cũng chưa xin được một công việc tử tế nào từ lúc ra trường nên vẫn cứ làm tạm ở quán cafe nọ. Noel năm ngoái anh không về được. Năm nay thì không thoát được nhé, vì vài ngày nữa thôi là anh cũng đã được "mãn hạn" về nhà. Em vui lắm ấy, suốt ngày chỉ nghĩ xem nên mua gì để tặng anh. Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đan cho anh một cái khăn vì hôm trước anh bảo chưa bao giờ được ai đan khăn cho cả. Thế là tung tăng đi mua len, về lên mạng hì hụi tìm những kiểu đan đẹp rồi cắm cúi vào đan. Hỏng lại tháo, lại cắm cúi đan lại. Anh trêu em là nàng Bân đan áo cho chồng, em cứ đan đi rồi mùa đông năm sau anh quàng là vừa
20/12
Anh bảo anh đi xe công ty về thẳng nhà luôn chứ không đi xe khách, nên em không cần đón anh đâu. Em nhắn tin hỏi anh đã về nhà chưa, anh chẳng trả lời. Em gọi điện thì tắt đi. Mãi mới nhắn được cái tin là anh về đang mệt lắm, khi nào anh qua em sau. Em an tâm đi ngủ...
22/12
Em hỏi anh sao 2 ngày rồi chẳng thấy anh nhắn tin gọi điện gì cho em cả. Anh bảo cuối năm nên công ty cũng bận rồi các kiểu liên hoan này nọ, cũng chả có gì để nhắn tin cho em cả. "Chẳng - có -gì"
Thế nhưng buổi tối anh gọi điện hẹn mai gặp mặt. Em vui như trẻ con được quà. Ríu rít hỏi anh mình sẽ đi đâu? Lâu rồi em không đến chỗ này, chỗ nọ, em đan khăn cho anh xong rồi đấy, anh nhớ đeo nhé..bla..bla..bla. Nhưng anh chỉ lạnh lùng "mai 8h anh qua". Ơ?
Như thế là sao? Sao bỗng dưng em có linh cảm chẳng lành. Thế là sao nhỉ? Em làm gì để anh giận à. Lo lắng, hồi hộp, em lại không thể ngủ được. Cảm giác như có cái gì đó sắp vỡ vụn rồi.
23/12
Đúng 8h anh có mặt, vẫn đón em bằng nụ cười hiền lành (và tỏa sáng) ấy. Em ngồi sau lưng anh, lại đút tay vào túi áo ôm anh chặt. Ôi lâu lắm rồi mới được ôm anh thế này ấy. Nhưng chờ mãi chẳng thấy anh đút tay vào túi áo, nắm tay em như mọi khi. Thôi được ôm anh là em vui lắm rồi, chẳng muốn thắc mắc nữa, anh giận lại mất vui. Lúc ngồi ăn, em đưa khăn cho anh, anh quàng lên cổ và hỏi em có đẹp không? "Tất nhiên là đẹp rồi, vì khăn em đan mà". Em cười tít mắt, còn anh thì chỉ mỉm cười. Nhìn vào mắt anh, em bỗng thấy một cái gì đó rất khác. Không còn thấy ánh lên sự âu yếm như lúc trước, nó là sự trống rỗng, buồn bã, và, hờ hững. Các cô gái, hãy chú ý để ý nhìn vào mắt người yêu mình nhé. Miệng thì có thể nói dối, nhưng đôi mắt thì không.
- Hôm nay em thấy anh khác khác ấy
- Khác thế nào?
- Chẳng biết, cảm giác vậy
- Anh bảo này
- Dạ?
- Cái người mà hôm trước em bảo nhìn thấy ở quán HQ ấy, là anh đấy. Anh đi ăn với cô bạn cấp 2 mà anh kể với em.
- (Tim đập thình thịch, em chỉ nhìn anh thôi)...
- Anh xin lỗi
- Thôi được rồi, không sao đâu, lần sau chỉ cần bảo với em là được, em không giận đâu (cười, nhưng thực ra là buồn lắm)
- Em cứ giận anh đi, vì từ giờ, có lẽ anh sẽ không thể đến đón em, không thể đưa em đi chơi được nữa.
- Anh muốn chia tay à?
- Ừ
- Vì chị ấy à?
- Chẳng vì gì cả, em đừng hỏi tại sao.
- Vì gia đình anh không cho anh yêu em à?
- Anh đã bảo là em đừng hỏi mà. Thôi mình đi về đi, để anh đưa em về
Em không còn quàng tay ôm anh như lúc đi nữa. Vẫn là anh, ngay trước mặt em đây, nhưng lại xa cách tận chân trời. Về đến nhà, anh cảm ơn em vì chiếc khăn, "Anh sẽ giữ nó thật cẩn thận. Em đừng buồn nhiều nhé. Hãy thông cảm cho anh. Giờ anh biết anh nói gì thì em cũng sẽ vẫn cho anh là thằng đểu thôi. Nhưng 2 năm qua, có em bên cạnh anh đã rất vui". Và anh mỉm cười, chào tạm biệt, nổ máy, quay xe. Anh đi rồi!
Đúng lúc ấy, em mới bật khóc, và em cứ khóc như thế, khóc chẳng thành tiếng, khóc đến không thở được. Mọi chuyện đến quá nhanh. Tại sao? Tại sao anh lại đến bên cạnh em để rồi bây giờ lại rời đi như thế? Tại sao đến những giây phút cuối anh vẫn dịu dàng với em như thế? Tại sao anh không làm gì đó khác để em có thể ghét anh? Mặc dù anh đã bỏ em đi nhưng tại sao em vẫn cứ yêu anh, cứ nhớ anh?
Và ngày nào em cũng khóc, em không thể nào ngủ được. Em nhắn tin cho anh, anh bảo từ giờ em đừng nhắn nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi, đừng làm phiền anh. Mới hôm qua vẫn còn là tất cả của nhau, hôm nay đã chẳng là gì của nhau cả. Hoặc là chỉ có mình em nghĩ như thế. Anh đã rời xa em từ lúc nào nhưng em cố chấp không muốn nhận ra. Để bây giờ, em đau khổ bao nhiêu, uất hận bao nhiêu