XEM PHIM SEX Online,TAI PHIM SEX,HAY nhất,NHANH nhất,Sex LOẠN LUÂN,Vụng Trộm,JAV HD CẬP NHẬT hằng ngày. Xem Phim Sex NHANH Nhat HAY Nhat Nhieu The Loai...Là Wap xem phim sex tren ANDROID, IOS Iphone, JAVA... Xem Phim Sex Truc Tuyen Tren Dien Thoai. Tai phim sex 3GP Xem phim sex tren ĐT. Tải Phim Sex Online Cho ĐT hoàn toàn miễn phí. Xem Phim Sex Truc Tuyen Luôn được cập nhật hằng ngày!
Google (Admin) [Off] WapMaster |
- Em làm sai rồi, nhìn anh này!- hắn nói Thảo tránh ra và cầm lấy tây tôi.
- Á…! – tôi la lên vì trúng đòn hắn, thiệt là tức điên. Chắc chắn là muốn trả thù riêng đây mà.
- Không sao chứ, lần sau tập phải chú ý tập cho đúng…! – hắn cười đắc ý.
- …..”F*** you” – tôi nghiếng răng.
Nhưng tôi chẳng giận hắn lâu, điều tôi thích thú là T.Quỳnh lén nhìn tôi, bị tôi bắt gặp, nàng vội quay đi, ngượng ngừng và bối rối, trông thật dễ thương.
Mặc cho cái nhìn đầy dọa nạt của Long, cuối buổi tôi vẫn mon men về chỗ Quỳnh và luyện công với nàng. Đôi tay nàng hôm nay tự nhiên hơi run, nàng ngượng ngùng không dàm nhìn thẳng tôi, “Hì…mình biết” – tôi khẽ cười.
- Hôm trước, Quỳnh có đi học không?
- Thứ 7 …Quỳnh có! – đôi má nàng chợt ửng hồng.
- Hôm đó, vui không? – tôi cười, nhẹ nhàng cầm tay nàng kéo về phía mình.
- Vui…mà sao Minh không đi học?
- À…Minh có chút việc bận!
- Chắc bận lo 8/3 cho cô nào chứ gì? – nàng khẽ cười.
- Ấy đâu có…đi…đi chơi thôi! – tôi lúng túng.
- Hi…!
- …………..Hì!
- Hôm đó có một người đặt biệt tặng hoa cho mình! – nàng ngượng ngùng.
- Ồ…thích nhỉ, ai vậy?
- Một tên dê xòm…! – nàng cười.
- Sặc…thằng nào … - tôi định nói “thằng nào khùng vậy?” thì chợt nhớ ra đang nói mình nên nín luôn.
- Hình như tên đó hơi nhát thì phải? – nàng bĩu môi.
- Ừ…chắc thế - tôi bối rối. Nàng khẽ cầm chặt tay tôi.
- Nhưng hoa hắn tặng thì đẹp thiệt. – Quỳnh nhìn tôi, khẽ cười.
- Ồ…”dê xòm” thì Quỳnh phải cẩn thận đấy!
- Cẩn thận gì…hắn mà dám “giở trò” thì Quỳnh cho đo ván ngay! – nàng nhìn thẳng tôi.
- Ừ nhỉ…Quỳnh giỏi võ thế mà – tôi nói mà nghe hơi lạnh lan lên từ đôi tay đang bị nàng cầm chặt.
- Biết thế thì tốt – nàng tủm tỉm cười.
- Ừ..ừ…!
- ……………Hi!
“Oh yeah” tôi phấn khới ra về, bước ngang qua tên Long cười khẩy. Lòng tôi như mùa xuân đang về, chim chóc ca hát, muôn hoa đua nở, tiếng cười rộn ràng, pháo hoa tưng bừng…”Ôi vui quá xá là vui...la lá la”…
- Này…anh dẫn em đi ăn kem đi! – Thảo phụng phịu đứng ở cửa.
- Đi một mình đi… ớ… đợi anh chút… - Vốn định đùa một chút, mà em ấy đã làm mặt giận thật. Gì chứ...tôi nào có gan làm phật ý Thảo, khi em ấy đã nắm thóp tôi.
- Vui quá ha! – Thảo cười.
Tối hôm đó, Phương Vy nhắn tin cho tôi.
- “Anh ơi, em không tìm thấy cái đồng hồ, anh thử coi lại xem mình có để quên chỗ khác không nhé”
- “Cảm ơn em…để anh kiểm tra lại ”
- “Ngủ ngon”
- “g9”
Tất nhiên là tôi sẽ ngủ ngon rồi, tôi vẫn đang lâng lâng trên 9 tầng mây vì suýt nữa hôn được T.Quỳnh mà! Hê hê!
CHƯƠNG 16: “GAME OVER…I WIN”
Sáng thứ 4:
- A no…ai vậy?! – tôi uể oải với tay lấy điện thoại.
- Anh ơi…em là Quỳnh Chi!
- Quỳnh Chi…Quỳnh Chi…anh…anh nghe nè! – tôi giật mình tỉnh hẳn.
- Hi…tỉnh ngủ chưa? – nàng cười.
- Uhm…em nói đi, gọi anh chi sớm vậy?
- Hôm nay, em tìm thấy chiếc đồng hồ của anh.
- À…hóa ra ở chỗ em, làm anh tìm mấy bữa nay. Tối anh qua lấy được không?
- …Sáng nay em với mấy đứa bạn trong lớp lên Đà Lạt chơi mấy hôm rồi, tới thứ 7 em mới về Sài Gòn!
- Ồ…sướng ta!
- Hi hi…tránh nóng thôi!
- Vậy tối thứ 7 anh ghé qua lấy được không?
- Dạ được, vậy thứ 7 anh nhé!
- Ừ…anh biết rồi, đi chơi vui vẻ nha!
- Bye, bye!
Haziii…vậy là thứ 7 phải gặp Quỳnh Chi, đúng là duyên nợ. Tôi nhìn điện thoai thì đã 7h30, hôm nay tranh thủ lên trường in bản vẽ, thứ 6 này là ngày duyệt đồ án tốt nghiệp.
Đại Học Kiến Trúc của tôi là một trong những trường đại học có thể gọi là bé nhất ở Sài Gòn, khuôn viên không lớn, với 6 tầng lầu. Hầu hết các phòng học có một phần là tường kính. Sảnh trường hôm nay khá đông, không hiểu các trường khác thế nào, chứ ở trường tôi, sảnh trường là nơi để sinh viên học tập, vui chơi, thậm chí nằm ngủ…rất thoải mái và tự nhiên. Trường tôi, nổi tiếng với lễ hội truyền thống diễn ra hằng năm, thu hút rất đông các bạn sinh viên cả trong và ngoài trường tham gia, đó là một nét đặc trưng riêng và chỉ có ở Kiến Trúc.
In bản vẽ xong, tôi lên thư viện kiểm tra lại. Đang xem bản vẽ, thì đối diện tôi một cô gái dáng người thanh mảnh trong chiếc áo phông trắng rộng, nàng mặc quần jean, đi giày thể thao, khuôn mặt vẻ hiền lành với chiếc kính cận viền trắng. Nàng ngồi xuống, để chiếc ba lô sang bên, hé môi cười thật tươi.
- Hi…lâu quá không gặp Minh đó!
- Ừ nhỉ, Ngọc thế nào rồi!